HLV Roberto Mancini nhận đủ lời ngợi ca về hai chữ “cách mạng” sau chiến công vang dội ở EURO 2020, dẫu vậy những kết quả tồi tệ từ sau vinh quang ở Wembley đã khiến cho người ta phải không tin về ông và thành công ở EURO năm nào.
Đó giống như là “phong độ nhất thời”, chứ còn “quý phái mãi mãi” của Italia lại nằm ở những thất bại kéo dãn suốt 2 năm qua, từ những việc không giành được vé đến Qatar tranh tài ở World Cup 2022, cho tới trận thua thảm 0-3 trước Argentina ở trận Siêu Cúp Liên châu lục Finalissima 2022. Sau cùng những tifosi lại lắc đầu Kết luận, hóa ra bóng đá Ý vẫn đang ở đà rơi của nó.
Nhìn lại những gì đã qua của Italia, chúng ta hoàn toàn có thể nhận xét rằng bạn dạng thân Italia đá tuy tốt nhưng không đủ để tạo ra đà bật nhảy. Thứ nhất là về bạn dạng sắc, đúng là đội bóng đã có sự thay đổi từ cái cũ kỹ lỗi thời sang cái niềm tin tươi mới, chiến đấu tốt hơn và cũng tươi tắn hơn hẳn so với sự già cỗi suốt bao nhiêu năm qua. Tuy nhiên họ không tồn tại khả năng.
Tại EURO 2020, nhược điểm đó được bù đắp bởi màn thể hiện tuyệt luân của Giorgio Chiellini và Leonardo Bonucci. Tuy vậy nó giống như một ngọn đuốc cháy lên lần cuối trước lúc tắt vì tuổi già. Chiellini đã giã từ ĐTQG, và Bonucci khi không tồn tại Chiellini ở ở bên cạnh chơi ra làm sao thì fan AC Milan sẽ vấn đáp cho mình. Mancini cần dũng mãnh gạt bỏ cả Bonucci còn nếu như không muốn trả thêm những cái giá mới.
Thứ hai là 1 đội tuyển quốc gia mạnh phải có một nền bóng đá mạnh và những CLB mạnh. Xin nói thực sự, toàn bộ những thay mặt đại diện Serie A bị bật bãi thật sạch sẽ sau vòng 1/8 Champions League đã 2 năm liên tục rồi. CLB như vậy, há có nhân sự tốt cho đội tuyển quốc gia? À vẫn có điểm sáng, đấy là ở Atalanta và AS Roma, nhưng Mancini không “hảo” lắm với hàng của 2 CLB này, điển hình như Roma có bộ ba rất “xịn” gồm Lorenzo Pellegrini, Nicolo Zaniolo và Leonardo Spinazzola. Nhưng trừ Spinazzola (và khóc lên khóc xuống khi anh chấn thương nặng), thì Mancini rất hời hợt với hai cái brand name còn lại. Đã nhắc đến nhân sự thiên vị thì không thể không kể về trường hợp của Ciro Immobile – đương kim Vua phá lưới Serie A mùa giải vừa qua.
Đây đã là lần thứ 4 anh giành ngôi Vua phá lưới tại Serie A. Một cầu thủ nội có năng lực săn bàn như vậy đáng lẽ phải là báu vật của cả đội tuyển. Nhưng không, Immobile là nỗi thất vọng tràn trề tại Azzurri. Italia bị nockout khỏi World Cup vì hai quả phạt đền hỏng trực tiếp của Jorginho. Nhưng tội đồ thâm thúy nhất phải là Immobile với hàng đống thời cơ bị bỏ qua ở những trận vòng loại. Thống kê về Immobile giữa hai màu áo là trời và đất. Ở CLB Lazio, tỷ trọng ghi bàn của anh là 0,72 bàn/trận. Còn ở ĐT Italia là 0,27 bàn/trận. Mancini hoặc bỏ luôn luôn Immobile, hoặc xây dựng Azzurri như Lazio.
Thay máu, thay máu và thay máu, chỉ có triệt để như vậy mới cứu rỗi cho linh hồn của Italia sau những kết quả đáng quên 2 năm vừa qua.